Wednesday in the Octave of Easter
SỐNG LỜI CHÚA
GOSPEL : Lk 24:13-35
That very day, the first day of the week,
two of Jesus’ disciples were going
to a village seven miles from Jerusalem called Emmaus,
and they were conversing about all the things that had occurred.
And it happened that while they were conversing and debating,
Jesus himself drew near and walked with them,
but their eyes were prevented from recognizing him.
He asked them,
“What are you discussing as you walk along?”
They stopped, looking downcast.
One of them, named Cleopas, said to him in reply,
“Are you the only visitor to Jerusalem
who does not know of the things
that have taken place there in these days?”
And he replied to them, “What sort of things?”
They said to him,
“The things that happened to Jesus the Nazarene,
who was a prophet mighty in deed and word
before God and all the people,
how our chief priests and rulers both handed him over
to a sentence of death and crucified him.
But we were hoping that he would be the one to redeem Israel;
and besides all this,
it is now the third day since this took place.
Some women from our group, however, have astounded us:
they were at the tomb early in the morning
and did not find his Body;
they came back and reported
that they had indeed seen a vision of angels
who announced that he was alive.
Then some of those with us went to the tomb
and found things just as the women had described,
but him they did not see.”
And he said to them, “Oh, how foolish you are!
How slow of heart to believe all that the prophets spoke!
Was it not necessary that the Christ should suffer these things
and enter into his glory?”
Then beginning with Moses and all the prophets,
he interpreted to them what referred to him
in all the Scriptures.
As they approached the village to which they were going,
he gave the impression that he was going on farther.
But they urged him, “Stay with us,
for it is nearly evening and the day is almost over.”
So he went in to stay with them.
And it happened that, while he was with them at table,
he took bread, said the blessing,
broke it, and gave it to them.
With that their eyes were opened and they recognized him,
but he vanished from their sight.
Then they said to each other,
“Were not our hearts burning within us
while he spoke to us on the way and opened the Scriptures to us?”
So they set out at once and returned to Jerusalem
where they found gathered together
the Eleven and those with them who were saying,
“The Lord has truly been raised and has appeared to Simon!”
Then the two recounted what had taken place on the way
and how he was made known to them in the breaking of the bread.
Bài đọc :
Ca nhập lễ : Mt 25,34
Chúa nói : “Hỡi những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy đến mà thừa hưởng vương quốc dành sẵn cho các ngươi, ngay từ thuở tạo thành trời đất.” Ha-lê-lui-a.
Bài đọc 1 : Cv 3,1-10
Cái tôi có, tôi cho anh đây : Nhân danh Đức Giê-su, anh hãy đứng dậy mà đi.
Bài trích sách Công vụ Tông Đồ.
1 Một hôm, ông Phê-rô và ông Gio-an lên Đền Thờ, vào buổi cầu nguyện giờ thứ chín. 2 Khi ấy, người ta khiêng đến một người què từ khi lọt lòng mẹ. Ngày ngày họ đặt anh ta bên cửa Đền Thờ gọi là Cửa Đẹp, để xin kẻ ra vào Đền Thờ bố thí. 3 Vừa thấy ông Phê-rô và ông Gio-an sắp vào Đền Thờ, anh liền xin bố thí. 4 Hai ông nhìn thẳng vào anh, và ông Phê-rô nói : “Anh nhìn chúng tôi đây !” 5 Anh ta chăm chú nhìn hai ông, tưởng rằng sẽ được cái gì. 6 Bấy giờ ông Phê-rô nói : “Vàng bạc thì tôi không có ; nhưng cái tôi có, tôi cho anh đây : nhân danh Đức Giê-su Ki-tô người Na-da-rét, anh đứng dậy mà đi !” 7 Rồi ông nắm chặt lấy tay mặt anh, kéo anh trỗi dậy. Lập tức bàn chân và xương mắt cá của anh trở nên cứng cáp. 8 Anh đứng phắt dậy, đi lại được ; rồi cùng với hai ông, anh vào Đền Thờ, vừa đi vừa nhảy nhót và ca tụng Thiên Chúa. 9 Toàn dân thấy anh đi lại và ca tụng Thiên Chúa. 10 Và khi nhận ra anh chính là người vẫn ngồi ăn xin tại Cửa Đẹp Đền Thờ, họ kinh ngạc sững sờ về sự việc mới xảy đến cho anh.
Đáp ca : Tv 104,1-2.3-4.6-7.8-9 (Đ. c.3b)
Đ. Tâm hồn những ai tìm kiếm Chúa, nào hoan hỷ.
1Hãy tạ ơn Chúa, cầu khẩn danh Người,
vĩ nghiệp của Người, loan báo giữa muôn dân.
2Hát lên đi, đàn ca mừng Chúa,
và suy gẫm mọi kỳ công của Người.
Đ. Tâm hồn những ai tìm kiếm Chúa, nào hoan hỷ.
3Hãy tự hào vì danh thánh Chúa,
tâm hồn những ai tìm kiếm Chúa, nào hoan hỷ.
4Hãy tìm Chúa và sức mạnh của Người,
chẳng khi ngừng tìm kiếm Thánh Nhan.
Đ. Tâm hồn những ai tìm kiếm Chúa, nào hoan hỷ.
6Hỡi anh em, dòng dõi Áp-ra-ham tôi tớ Chúa,
con cháu Gia-cóp được Người tuyển chọn !
7Chính Đức Chúa là Thiên Chúa chúng ta,
những điều Người quyết định
là luật chung cho cả địa cầu.
Đ. Tâm hồn những ai tìm kiếm Chúa, nào hoan hỷ.
8Giao ước lập ra, muôn đời Người nhớ mãi,
nhớ lời đã cam kết đến ngàn thế hệ !
9Đó là điều đã giao ước cùng Áp-ra-ham,
đã đoan thệ cùng I-xa-ác.
Đ. Tâm hồn những ai tìm kiếm Chúa, nào hoan hỷ.
Tung hô Tin Mừng : Tv 117,24
Ha-lê-lui-a. Ha-lê-lui-a.
Đây là ngày Chúa đã làm ra,
nào ta hãy vui mừng hoan hỷ. Ha-lê-lui-a.
Tin Mừng : Lc 24,13-35
Họ đã nhận ra Chúa khi Người bẻ bánh.
✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.
13 Vào ngày thứ nhất trong tuần, có hai người trong nhóm môn đệ đi đến một làng kia tên là Em-mau, cách Giê-ru-sa-lem chừng mười một cây số. 14 Họ trò chuyện với nhau về tất cả những sự việc mới xảy ra. 15 Đang lúc họ trò chuyện và bàn tán, thì chính Đức Giê-su tiến đến gần và cùng đi với họ. 16 Nhưng mắt họ còn bị ngăn cản, không nhận ra Người. 17 Người hỏi họ : “Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy ?” Họ dừng lại, vẻ mặt buồn rầu.
18 Một trong hai người tên là Cơ-lê-ô-pát trả lời : “Chắc ông là người duy nhất trú ngụ tại Giê-ru-sa-lem mà không hay biết những chuyện đã xảy ra trong thành mấy bữa nay.” 19 Đức Giê-su hỏi : “Chuyện gì vậy ?” Họ thưa : “Chuyện ông Giê-su Na-da-rét. Người là một ngôn sứ đầy uy thế trong việc làm cũng như lời nói trước mặt Thiên Chúa và toàn dân. 20 Thế mà các thượng tế và thủ lãnh của chúng ta đã nộp Người để Người bị án tử hình, và đã đóng đinh Người vào thập giá. 21 Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Ít-ra-en. Hơn nữa, những việc ấy xảy ra đến nay là ngày thứ ba rồi. 22 Thật ra, cũng có mấy người đàn bà trong nhóm chúng tôi đã làm chúng tôi kinh ngạc. Các bà ấy ra mộ hồi sáng sớm, 23 không thấy xác Người đâu cả, về còn nói là đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng Người vẫn sống. 24 Vài người trong nhóm chúng tôi đã ra mộ, và thấy sự việc y như các bà ấy nói ; còn chính Người thì họ không thấy.”
25 Bấy giờ Đức Giê-su nói với hai ông rằng : “Các anh chẳng hiểu gì cả ! Lòng trí các anh thật là chậm tin vào lời các ngôn sứ ! 26 Nào Đấng Ki-tô lại chẳng phải chịu khổ hình như thế, rồi mới vào trong vinh quang của Người sao ? 27 Rồi bắt đầu từ ông Mô-sê và tất cả các ngôn sứ, Người giải thích cho hai ông những gì liên quan đến Người trong tất cả Sách Thánh.
28 Khi gần tới làng họ muốn đến, Đức Giê-su làm như còn phải đi xa hơn nữa. 29 Họ nài ép Người rằng : “Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn.” Bấy giờ Người mới vào và ở lại với họ. 30 Khi đồng bàn với họ, Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra trao cho họ. 31 Mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người, nhưng Người lại biến mất. 32 Họ mới bảo nhau : “Dọc đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao ?”
33 Ngay lúc ấy, họ đứng dậy, quay trở lại Giê-ru-sa-lem, gặp Nhóm Mười Một và các bạn hữu đang tụ họp tại đó. 34 Những người này bảo hai ông : “Chúa trỗi dậy thật rồi, và đã hiện ra với ông Si-môn.” 35 Còn hai ông thì thuật lại những gì đã xảy ra dọc đường và việc mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh.
Ca hiệp lễ : Lc 24,35
Các môn đệ đã nhận ra Chúa Giê-su,
khi Người bẻ bánh. Ha-lê-lui-a.
SUY NIỆM
NGÀI Ở LẠI VỚI CON
“Lạy Chúa, Ngài vốn ở trong con, mà con lại ở ngoài con, và vì thế con tìm Ngài ở bên ngoài” (thánh Augustinô, Tự Thuật X, 27, 38). Thánh Augustinô đã phải thốt lên như vậy khi bấy lâu nay ngài chẳng nhận ra Chúa đang ở ngay trong chính lòng ngài, vì “Chúa đã ở với con mà con lại không ở với Chúa.”
Hai môn đệ trên đường Emmau hôm nay cũng như thế. Đức Giêsu đã ở cạnh các ông nhưng các ông lại không nhận ra Người. Con mắt đức tin của các ông đã bị đóng kín, mãi cho đến khi các ông được ánh sáng của Lời Phục Sinh soi rọi.
Trong cuộc sống hằng ngày, nhiều khi chúng ta đã chẳng nhận ra Chúa. Chúng ta loay hoay kiếm tìm Chúa nhưng chẳng gặp. Vì tâm trí chúng ta bị mù tối và cũng vì bị che lấp bởi biết bao sự đời. Chúng ta cần dừng lại, lắng đọng và để cho Lời Chúa chảy trong tâm hồn. Như thế, chúng ta sẽ nhận ra Chúa vẫn luôn ở bên cạnh và đồng hành với chúng ta.
(Chấm nối chấm – Học Viện Đaminh)
LỜI NGUYỆN TRONG NGÀY
Lạy Chúa, xin cho chúng con luôn biết nhận ra Chúa trong mọi biến cố cuộc đời mình. Amen.
TU ĐỨC SỐNG ĐẠO
Nhà Bêtania ở Iraq dành cho phụ nữ lánh nạn
Nhà Bêtania được hai nữ giáo dân thánh hiến thành lập vào năm 2000, nằm ở trung tâm phía đông thủ đô Baghdad của Iraq, chào đón khoảng 60 phụ nữ gặp khó khăn thuộc mọi thành phần và tôn giáo đến từ khắp nơi. Ở đây, các phụ nữ đã từng bị chà đạp nhân phẩm có cơ hội được phục hồi – Một khái niệm đặc biệt ở Iraq.
Nhà Bêtania nằm sau một lối vào kín đáo và được bảo vệ cẩn thận, cách xa đường lộ ồn ào, mở ra cánh cửa không bị nghi ngờ. Một số tòa nhà liền kề xung quanh đài phun nước, xích đu, các bức tượng Chúa Kitô và Mẹ Maria, tạo thành một tổng thể ngăn tiếng ồn. Bên trong mỗi phòng được trang trí cẩn thận và được trang bị bàn ghế và những thứ cần thiết để tiếp đón mọi người dùng trà hoặc cà phê.
Trong mái ấm này có 56 phụ nữ, những người bị gia đình ruồng bỏ, bị đe doạ, goá bụa, ly hôn, nói chung những phụ nữ đang gặp khó khăn tinh thần hoặc thể lý. Tất cả được chào đón, không phân biệt tôn giáo, và có thể thực hành niềm tin của mình.
Theo những người được đón tiếp, ngôi nhà Bêtania này có một không hai ở Baghdad. Ở đất nước này, phụ nữ nếu không có bạn đời, anh trai hoặc người cha, nếu rơi vào hoàn cảnh khó khăn thường bị bỏ mặc.
Cơ sở này được hình thành vào năm 2001 nhờ hai nữ giáo dân thánh hiến, chị Anwar Abada và chị Alhan Nahab. Gần 30 năm qua, nhờ sự kiên trì của hai chị và các tình nguyện viên, ngôi nhà vẫn luôn được duy trì hoạt động.
Mọi chuyện bắt đầu cách đây gần ba thập kỷ, Anwar và Alhan tìm giúp đỡ các phụ nghèo khổ trên đường phố, tại nhà của họ hay ở bệnh viện. Đến năm 2000, hai người đã thuê được một ngôi nhà khiêm tốn đầu tiên để có thể đón tiếp các phụ nữ đang gặp khó khăn có nơi tá túc qua đêm. Hai phụ nữ đã quyết định đặt tên nơi đón tiếp này là Nhà Bêtania, một địa danh được nói đến trong Tin Mừng, nơi hai chị em Maria và Marta đón tiếp Chúa Giêsu.
Ngay từ đầu, ngôi nhà đã được một số tổ chức Giáo hội Kitô hỗ trợ, và gần đây, sau khi chứng kiến Nhà Bêtania đón tiếp tất cả mọi người. Cả tín đồ Hồi giáo, các cộng đoàn Hồi giáo cũng rộng tay hỗ trợ mái ấm hoạt động.
Cha Ameer Jajé, linh mục tuyên uý cho cơ sở đón tiếp nói: “Qua chị Anwar, chính Chúa Kitô được biết đến”. Linh mục dòng Đa Minh cho biết thêm, đối với Anmar, một người đã quyết định rời bỏ vị trí phó giám đốc của một văn phòng nghiên cứu địa chất để cống hiến hoàn toàn cho ơn gọi phục vụ các phụ nữ gặp khó khăn, là một quyết định đúng. Người sáng lập Nhà Bêtania thực sự thuộc về những phụ nữ này. Theo cha Jajé, chị Anwar và Ahlan đã hiểu rằng xã hội và các phụ nữ này cần họ khi Iraq bị cấm vận hoàn toàn. Với sự sụp đổ của Saddam Hussein vào năm 2002, Iraq rơi vào cuộc khủng hoảng kinh tế xã hội. Tình hình gây bất ổn cho xã hội, các gia đình gặp nhiều bất hạnh. Vào thời điểm đó, nhiều phụ nữ lớn tuổi đến với hai chị, nhưng cũng có các trẻ em vì các cô nhi viện đều đóng cửa. Số người tìm đến với Nhà Bêtania ngày càng đông, đến mức không có đủ chỗ cho họ ngủ.
Năm 2019, sau một thời gian bị bệnh nặng, chị Alhan qua đời, hiện nay Nhà Bêtania chỉ có chị Anwar điều hành cùng với các tình nguyện viên. Chị Anwar nói: “Chúng tôi đang đáp ứng một nhu cầu thực sự. Ở Iraq, có rất nhiều phụ nữ bị bỏ rơi, đó không chỉ là vấn đề xã hội, bởi vì cũng có sự chai đá của nhiều người khi đối diện với những người đang sống trong hoàn cảnh khó khăn, trong một xã hội hơi giống luật rừng. Thực vậy, Nhà Bêtania cố gắng bảo vệ những phụ nữ phải chịu đựng bạo lực xã hội và của những người nam. Trong bốn thập kỷ qua, ở Iraq, bạo lực ngày càng gia tăng do các cuộc xung đột”.
Tại phòng lớn, khoảng 20 phụ nữ đang ngồi quây quần trên những chiếc ghế bành xếp thành vòng. Mỗi người đang ở mái ấm này có những câu chuyện khác nhau. Người lớn tuổi nhất là một cụ bà 81 tuổi. Bà đến đây từ năm 2021 sau khi bà bị mất tất cả những người thân trong gia đình. Khách đến thăm thường gặp bà ngồi trên giường với một sách cầu nguyện trên tay. Bà nói với mọi người: “Tôi may mắn được ở nơi đây, cô Anwar cung cấp các bữa ăn cho chúng tôi, và cho chúng tôi tất cả những gì chúng tôi cần”.
Một thiếu nữ khác ở độ tuổi 20, khi có người đến thăm, muốn bày tỏ lòng trìu mến qua cử chỉ ôm, nhưng không được vì đã bị mất tay chân. Đối với thiếu nữ, Anwar là một người mẹ tuyệt vời vì đã cho cô rất nhiều tình thương, chăm sóc tất cả. Ngôi nhà này là tất cả, là gia đình, là cuộc sống của em.
Một phụ nữ khác, khoảng trên 50 tuổi, xuất thân từ một giáo phái cuồng tín. Với làn da rám nắng và mái tóc ngắn bà cho biết được đón vào mái ấm khi đang bị làm vật tế thần. Một người quen biết đã gọi điện cho Anwar đến giải thoát. Giờ đây sống trong mái ấm, người phụ nữ này cảm thấy nhẹ nhàng, tâm hồn bình an vì đã lấy lại được phẩm giá và để có thể cảm thấy như ở nhà.
Ngọc Yến – Vatican News