THỨ HAI TUẦN XXVII THƯỜNG NIÊN
Thánh Luis Bêrtran, OP., linh mục. Lễ nhớ (Phụng Vụ Dòng Đaminh)
Monday of the Twenty-seventh Week in Ordinary Time
SỐNG LỜI CHÚA
GOSPEL : Lk 10:25-37
There was a scholar of the law who stood up to test Jesus and said,
“Teacher, what must I do to inherit eternal life?”
Jesus said to him, “What is written in the law?
How do you read it?”
He said in reply,
“You shall love the Lord, your God,
with all your heart,
with all your being,
with all your strength,
and with all your mind,
and your neighbor as yourself.”
He replied to him, “You have answered correctly;
do this and you will live.”
But because he wished to justify himself, he said to Jesus,
“And who is my neighbor?”
Jesus replied,
“A man fell victim to robbers
as he went down from Jerusalem to Jericho.
They stripped and beat him and went off leaving him half-dead.
A priest happened to be going down that road,
but when he saw him, he passed by on the opposite side.
Likewise a Levite came to the place,
and when he saw him, he passed by on the opposite side.
But a Samaritan traveler who came upon him
was moved with compassion at the sight.
He approached the victim,
poured oil and wine over his wounds and bandaged them.
Then he lifted him up on his own animal,
took him to an inn, and cared for him.
The next day he took out two silver coins
and gave them to the innkeeper with the instruction,
‘Take care of him.
If you spend more than what I have given you,
I shall repay you on my way back.’
Which of these three, in your opinion,
was neighbor to the robbers’ victim?”
He answered, “The one who treated him with mercy.”
Jesus said to him, “Go and do likewise.”
Bài đọc :
Ca nhập lễ : Et 13,9.10-11
Lạy Chúa,
Chúa an bài mọi sự theo thánh ý của Ngài
mà không ai cưỡng nổi.
Ngài tạo thành vũ trụ
cùng muôn loài hiện hữu dưới bầu trời.
Chính Ngài là Chúa Tể càn khôn.
Bài đọc 1 : Gn 1,1 – 2,1.11
Ông Giô-na đứng dậy để tránh nhan Đức Chúa.
Khởi đầu sách ngôn sứ Giô-na.
1 1 Có lời Đức Chúa phán với ông Giô-na, con ông A-mít-tai, rằng : 2 “Hãy đứng dậy, đi đến Ni-ni-vê, thành phố lớn, và hô cho dân thành biết rằng sự gian ác của chúng đã lên thấu tới Ta.” 3 Ông Giô-na đứng dậy nhưng là để trốn đi Tác-sít, tránh nhan Đức Chúa. Ông xuống Gia-phô và tìm được một chiếc tàu sắp đi Tác-sít. Ông trả tiền, xuống tàu để cùng đi Tác-sít với họ, tránh nhan Đức Chúa. 4 Nhưng Đức Chúa tung ra một cơn gió to trên biển và liền có một trận bão lớn ngoài khơi, khiến tàu tưởng chừng như sắp vỡ tan. 5 Thuỷ thủ sợ hãi ; họ kêu cứu, mỗi người kêu lên thần của mình và ném hàng hoá trên tàu xuống biển cho nhẹ bớt. Còn ông Giô-na thì đã xuống hầm tàu, nằm đó và ngủ say. 6 Viên thuyền trưởng lại gần và nói với ông : “Sao lại ngủ thế này ? Dậy ! Kêu cầu thần của ông đi ! May ra vị thần ấy sẽ nghĩ đến chúng ta và chúng ta khỏi mất mạng.” 7 Rồi họ bảo nhau : “Nào, chúng ta hãy bắt thăm cho biết tại ai mà chúng ta gặp tai hoạ này.” Họ gieo quẻ và quẻ rơi trúng ông Giô-na. 8 Họ bảo ông : “Vì ông là người đã đem tai hoạ này đến cho chúng ta, thì xin ông cho chúng tôi biết : Ông làm nghề gì ? Ông từ đâu đến, quê ở nước nào, và thuộc dân nào ?” 9 Ông nói với họ : “Tôi là người Híp-ri, Đấng tôi kính sợ là Đức Chúa, Thiên Chúa các tầng trời, Đấng đã làm ra biển khơi và đất liền.” 10 Những người ấy sợ, sợ lắm ; họ nói với ông : “Ông đã làm gì thế ?” Thật vậy, do ông kể lại mà họ được biết là ông đang trốn đi để tránh nhan Đức Chúa. 11 Họ hỏi ông : “Chúng tôi phải xử với ông thế nào để cho biển lặng đi, không còn đe doạ chúng tôi nữa ?” Quả thật, biển càng lúc càng động mạnh. 12 Ông bảo họ : “Hãy đem tôi ném xuống biển thì biển sẽ lặng đi, không còn đe doạ các ông nữa, vì tôi biết là tại tôi mà các ông gặp cơn bão lớn này.” 13 Những người ấy cố chèo vào đất liền, nhưng không thể được vì biển càng lúc càng dữ dội, khiến họ kinh hồn bạt vía. 14 Họ kêu cầu Đức Chúa và thưa : “Ôi, lạy Đức Chúa, ước gì chúng con không phải chết vì mạng sống người này, và xin đừng đổ máu vô tội trên đầu chúng con ; vì lạy Đức Chúa, chính Ngài đã hành động tuỳ theo sở thích.” 15 Sau đó họ đem ông Giô-na ném xuống biển. Biển dừng cơn giận dữ. 16 Những người ấy sợ Đức Chúa, sợ lắm ; họ dâng hy lễ lên Đức Chúa cùng với lời khấn hứa.
2 1 Bấy giờ, Đức Chúa khiến một con cá lớn nuốt ông Giô-na. Ông ở trong bụng cá ba ngày ba đêm.
11 Rồi Đức Chúa bảo con cá, nó liền mửa ông Giô-na ra trên đất liền.
Đáp ca : Gn 2,3.4.5.8 (Đ. x. c.7c)
Đ. Lạy Chúa, Ngài đã đưa con lên khỏi huyệt để con được sống.
3Từ cảnh ngặt nghèo, tôi kêu lên Đức Chúa,
Người đã thương đáp lời.
Lạy Chúa, từ lòng âm phủ, con cầu cứu,
Ngài đã nghe tiếng con.
Đ. Lạy Chúa, Ngài đã đưa con lên khỏi huyệt để con được sống.
4Ngài đã ném con vào vực sâu, giữa lòng biển,
làn nước mênh mông vây bọc con,
sóng cồn theo nước cuốn,
Ngài để cho tràn ngập thân này.
Đ. Lạy Chúa, Ngài đã đưa con lên khỏi huyệt để con được sống.
5Con đã nói : “Con bị đuổi đi khuất mắt Chúa rồi !
Nhưng con vẫn hướng nhìn về thánh điện của Chúa.”
Đ. Lạy Chúa, Ngài đã đưa con lên khỏi huyệt để con được sống.
8Khi mạng sống con hầu tàn,
con đã nhớ đến Đức Chúa
và lời cầu nguyện của con đã tới Ngài,
tới đền thánh của Ngài.
Đ. Lạy Chúa, Ngài đã đưa con lên khỏi huyệt để con được sống.
Tung hô Tin Mừng : x. Ga 13,34
Ha-lê-lui-a. Ha-lê-lui-a. Chúa nói : Thầy ban cho anh em một điều răn mới, là anh em hãy yêu thương nhau, như Thầy đã yêu thương anh em. Ha-lê-lui-a.
Tin Mừng : Lc 10,25-37
Ai là người thân cận của tôi ?
✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.
25 Khi ấy, có người thông luật kia muốn thử Đức Giê-su mới đứng lên hỏi Người rằng : “Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp ?” 26 Người đáp : “Trong Luật đã viết gì ? Ông đọc thế nào ?” 27 Ông ấy thưa : “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực, và hết trí khôn ngươi, và yêu mến người thân cận như chính mình.” 28 Đức Giê-su bảo ông ta : “Ông trả lời đúng lắm. Cứ làm như vậy là sẽ được sống.”
29 Tuy nhiên, ông ấy muốn chứng tỏ là mình có lý, nên mới thưa cùng Đức Giê-su rằng : “Nhưng ai là người thân cận của tôi ?” 30 Đức Giê-su đáp : “Một người kia từ Giê-ru-sa-lem xuống Giê-ri-khô, dọc đường bị rơi vào tay kẻ cướp. Chúng lột sạch người ấy, đánh nhừ tử, rồi bỏ đi, để mặc người ấy nửa sống nửa chết. 31 Tình cờ, có thầy tư tế cũng đi xuống trên con đường ấy. Trông thấy nạn nhân, ông tránh qua bên kia mà đi. 32 Rồi một thầy Lê-vi đi tới chỗ ấy, thấy thế, cũng tránh qua bên kia mà đi. 33 Nhưng một người Sa-ma-ri kia đi đường, tới chỗ nạn nhân, thấy vậy thì động lòng thương. 34 Ông ta lại gần, lấy dầu lấy rượu xức vết thương cho người ấy và băng bó lại, rồi đặt người ấy trên lưng lừa của mình, đưa về quán trọ mà săn sóc. 35 Hôm sau, ông lấy ra hai quan tiền, trao cho chủ quán và nói : ‘Nhờ bác săn sóc cho người này, có tốn kém thêm bao nhiêu, thì khi trở về, chính tôi sẽ hoàn lại bác.’ 36 Vậy theo ông nghĩ, trong ba người đó, ai đã tỏ ra là người thân cận với người đã bị rơi vào tay kẻ cướp ?” 37 Người thông luật trả lời : “Chính là kẻ đã thực thi lòng thương xót đối với người ấy.” Đức Giê-su bảo ông ta : “Ông hãy đi, và cũng hãy làm như vậy.”
Ca hiệp lễ : Ac 3,25
Chúa nhân hậu từ bi
với những kẻ một niềm trông cậy,
và tha thiết kiếm tìm Người.
SUY NIỆM
YÊU MẾN
Tin Mừng hôm nay cho chúng ta biết ơn gọi cao cả của mỗi người. Trả lời cho thắc mắc của các luật sĩ, Chúa Giêsu đã thu tóm tất cả lề luật thành một giới răn duy nhất là mến Chúa và yêu người.
Thật vậy, không ai có thể yêu mến Thiên Chúa mà ghét bỏ con người vốn là hình ảnh của Người, đồng thời không ai có thể yêu mến con người mà không nhận ra và kính mến Thiên Chúa, do vậy hai mệnh lệnh này thực sự là một giới răn duy nhất. Đó cũng chính là cốt lõi của sứ điệp Kitô giáo mà Đức Giêsu đã kiện toàn từ Luật cũ.
Thánh Điônysiô và Thánh Gioan Lêônarđô, vì lòng yêu mến Chúa, đã dành trọn cuộc đời dấn thân trong mọi khả năng và sức lực để lo cho việc truyền giáo, giúp cho mọi người nhận biết Chúa. Thánh Điônysiô đã nhận phúc tử đạo cùng với những vị khác để tỏ lòng yêu mến Chúa Kitô. Xin cho lòng mến trong chúng ta cũng được mạnh mẽ như các ngài.
(Chấm nối chấm – Học Viện Đaminh)
LỜI NGUYỆN TRONG NGÀY
Lạy Chúa, xin cho chúng con một tấm lòng quảng đại, luôn biết yêu thương và phục vụ mọi người. Amen.
TU ĐỨC SỐNG ĐẠO
Thánh Luis Bêrtran linh mục (1526 – 1581) Lễ nhớ
Luis sinh ngày 1 tháng 1 năm 1526 tại Valencia (Tây Ban Nha), trong một gia đình sang trọng và đạo đức. Vì muốn vào tu tại tu viện thánh Giacôbê năm 16 tuổi, Luis đã bỏ nhà trái ý thân phụ. Bị bắt trở về và cấm lui tới Dòng Giảng Thuyết, Luis vẫn kín đáo đến công hội tu viện để nghe huấn đức. Sau cùng, ngày 26 tháng 8 năm 1544, Luis được lãnh tu phục, mặc dầu song thân vẫn chống đối.
Người đã cố gắng để đạt tới mẫu trọn hảo của một tu sĩ Giảng Thuyết, và thật sự đã trở thành con người lý tưởng của Dòng, và là gương mẫu của các tập sinh được trao cho người huấn luyện. Kết hợp đời sống nhiệm nhặt với nhiệt tâm tông đồ để truyền bá đức tin.
Năm 1562, người đã xin đi đến tận vùng xa xôi của Mỹ châu, nay là nước Colombia. Bảy năm ở đó, cha Luis tận tuỵ vất vả vì dân bản xứ, và đã đưa được nhiều người về với ánh sáng Tin Mừng, bởi nhờ ơn lạ, họ hiểu được người, mặc dầu người chỉ nói tiếng mẹ đẻ. Người giúp họ đi vào nền văn hoá nhân bản và bênh vực họ chống lại những kẻ áp bức. Được Giám Mục Bartôlômêô Casas cổ võ, người can đảm đương đầu với những quan chức thực dân.
Hồi hương năm 1569, người lại được đặt làm giám sư tập sinh và bề trên tu viện Valencia. Người hoàn toàn dấn thân bằng tác vụ canh tân đời sống Kitô hữu và tu trì, và càng hăng say quyết tâm nên thánh với đặc điểm là lòng kính sợ Chúa. Người được tổng hội Ocana năm 1926 đặt làm bổn mạng các tập viện của Dòng (xem thư của tổng quyền Bonaventura Garcia Paredes trong Analecta SOP 36, 1928, 537-539)
Người từ trần tại Valencia ngày 9 tháng 10 năm 1581. Đức Clêmentê X tôn người lên bậc hiển thánh ngày 12 tháng 4 năm 1671. Người được Đức Alexandro VIII đặt làm bổn mạng nước Colombia ngày 3 tháng 9 năm 1690.
Phụng Vụ Dòng Anh Em Giảng Thuyết