THỨ SÁU TUẦN XX THƯỜNG NIÊN
Friday of the Twentieth Week in Ordinary Time
SỐNG LỜI CHÚA
GOSPEL : Mt 22:34-40
When the Pharisees heard that Jesus had silenced the Sadducees,
they gathered together, and one of them,
a scholar of the law, tested him by asking,
“Teacher, which commandment in the law is the greatest?”
He said to him,
“You shall love the Lord, your God, with all your heart,
with all your soul, and with all your mind.
This is the greatest and the first commandment.
The second is like it:
You shall love your neighbor as yourself.
The whole law and the prophets depend on these two commandments.”
Bài đọc :
Ca nhập lễ : Tv 83,10-11
Lạy Chúa là khiên mộc chở che,
xin thương xem nhìn đến
gương mặt Đấng Ngài đã xức dầu.
Một ngày tại khuôn viên thánh điện
quý hơn cả ngàn ngày.
Bài đọc 1 : R 1,1.3-6.14b-16.22
Bà Na-o-mi trở về cùng với con dâu người Mô-áp là Rút. Họ đã đến Bê-lem.
Khởi đầu sách Rút.
1 Vào thời các thủ lãnh cai trị, một nạn đói xảy ra trong xứ. Có một người tên là Ê-li-me-léc, cùng với vợ là Na-o-mi và hai con trai bỏ Bê-lem miền Giu-đa đến lập cư trong cánh đồng Mô-áp. 3 Sau đó người chồng chết đi, còn lại bà vợ và hai người con. 4 Hai người này lấy vợ Mô-áp, một cô tên là Oóc-pa, cô kia tên là Rút. Họ ở lại đó chừng mười năm. 5 Một thời gian sau, cả hai người con trai đều chết, còn lại bà Na-o-mi mất chồng, mất con. 6 Bà lên đường cùng với hai người con dâu, bỏ cánh đồng Mô-áp mà trở về quê hương, vì tại cánh đồng Mô-áp, bà nghe nói là Đức Chúa đã viếng thăm dân Người và cho họ có bánh ăn.
14b Oóc-pa ôm hôn từ giã mẹ chồng, còn Rút thì cứ khắng khít theo bà.
15 Bà Na-o-mi nói : “Kìa chị dâu con trở về với dân tộc của nó và các thần của nó. Con cũng vậy, hãy theo chị dâu con mà về đi !” 16 Rút đáp : “Xin mẹ đừng ép con bỏ mẹ mà trở về, không theo mẹ nữa, vì mẹ đi đâu, con đi đó, mẹ ở đâu, con ở đó, dân của mẹ là dân của con, Thiên Chúa của mẹ là Thiên Chúa của con.”
22 Thế là từ cánh đồng Mô-áp, bà Na-o-mi trở về cùng với con dâu người Mô-áp là Rút. Họ đến Bê-lem vào đầu mùa gặt lúa mạch.
Đáp ca : Tv 145,5-6a.6b-7a.7b-8.9-10 (Đ. c.1b)
Đ. Ca tụng Chúa đi, hồn tôi hỡi !
5Phúc thay người được Chúa Trời nhà Gia-cóp phù hộ
và cậy trông Chúa, Thiên Chúa họ thờ.
6aNgười là Đấng tạo thành trời đất với biển khơi
cùng muôn loài trong đó.
Đ. Ca tụng Chúa đi, hồn tôi hỡi !
6bNgười là Đấng giữ lòng trung tín mãi muôn đời,
7axử công minh cho người bị áp bức,
ban lương thực cho kẻ đói ăn.
Đ. Ca tụng Chúa đi, hồn tôi hỡi !
7bChúa giải phóng những ai tù tội,
8Chúa mở mắt cho kẻ mù loà.
Chúa cho kẻ bị dìm xuống đứng thẳng lên,
Chúa yêu chuộng những người công chính.
Đ. Ca tụng Chúa đi, hồn tôi hỡi !
9Chúa phù trợ những khách ngoại kiều.
Người nâng đỡ cô nhi quả phụ,
nhưng phá vỡ mưu đồ bọn ác nhân.
10Chúa nắm giữ vương quyền muôn muôn thuở,
Xi-on hỡi, Chúa Trời ngươi hiển trị ngàn đời.
Đ. Ca tụng Chúa đi, hồn tôi hỡi !
Tung hô Tin Mừng : Tv 24,4b.5a
Ha-lê-lui-a. Ha-lê-lui-a. Lạy Thiên Chúa con thờ, lối đi của Ngài, xin chỉ bảo con. Xin dẫn con đi theo đường chân lý của Ngài. Ha-lê-lui-a.
Tin Mừng : Mt 22,34-40
Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, và yêu người thân cận như hính mình.
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.
34 Khi ấy, nghe tin Đức Giê-su đã làm cho nhóm Xa-đốc phải câm miệng, thì những người Pha-ri-sêu họp nhau lại. 35 Rồi một người thông luật trong nhóm hỏi Đức Giê-su để thử Người rằng : 36 “Thưa Thầy, trong sách Luật Mô-sê, điều răn nào là điều răn trọng nhất ?” 37 Đức Giê-su đáp : “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn và hết trí khôn ngươi. 38 Đó là điều răn trọng nhất và điều răn thứ nhất. 39 Còn điều răn thứ hai, cũng giống điều răn ấy, là : Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình. 40 Tất cả Luật Mô-sê và các sách ngôn sứ đều tuỳ thuộc vào hai điều răn ấy.”
Ca hiệp lễ : Tv 129,7
Chúa luôn luôn từ ái một niềm,
ơn cứu chuộc nơi Người chan chứa.
SUY NIỆM
LUẬT YÊU THƯƠNG
Thánh Lu-y nói: “Bạn hãy đối xử tốt với người nghèo, người bất hạnh, người đau khổ, hãy giúp đỡ và an ủi họ nhiều nhất có thể, và hãy luôn tạ ơn Thiên Chúa vì tất cả những gì Người đã ban cho bạn, để bạn có thể xứng đáng nhận được nhiều hơn.”
Qua bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu muốn mỗi người phải biết thực hành điều răn trọng nhất: “Yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi và yêu người thân cận.” Đây là điều răn làm cho chúng ta được nên hoàn thiện.
Yêu mến Thiên Chúa vì chỉ có Người mới làm cho cuộc sống có ý nghĩa, nhờ Người mà chúng ta mới được hiện hữu. Và sự hiện hữu này sẽ nên trọn hảo khi mỗi người biết yêu thương, chia sẻ với những người xung quanh. Một khi thực hành luật yêu thương, chúng ta mới xứng đáng là môn đệ của Đức Giêsu.
(Chấm nối chấm – Học Viện Đaminh)
LỜI NGUYỆN TRONG NGÀY
Lạy Chúa, xin cho chúng con biết ý thức về thân phận mong manh của kiếp người, để từ đó chúng con sống ngày càng có ý nghĩa hơn. Amen.
TU ĐỨC SỐNG ĐẠO
Kinh Truyền Tin 20/8: Chúa thay đổi trước đức tin của con người
Trưa Chúa Nhật ngày 20/8, Đức Thánh Cha đã chủ sự buổi đọc Kinh Truyền Tin tại quảng trường thánh Phêrô với các tín hữu. Trước khi đọc Kinh, ngài có bài huấn dụ ngắn dựa trên Tin Mừng Chúa Nhật XX thường niên về người phụ nữ Canaan nài nỉ Chúa cứu con gái của bà, và Chúa đã làm theo ý bà xin.
Bài huấn dụ ngắn của Đức Thánh Cha trước khi đọc Kinh Truyền Tin
Anh chị em thân mến, chào anh chị em!
Hôm nay Tin Mừng thuật lại cuộc gặp gỡ của Chúa Giêsu với một phụ nữ Canaan, bên ngoài lãnh thổ Israel (x. Mt 15,21-28). Bà xin Chúa cứu người con gái đang bị quỷ hành hạ, nhưng Chúa không nghe bà. Bà nài nỉ, và các môn đệ xin Chúa bảo bà về đi, nhưng Chúa Giêsu giải thích rằng sứ mạng của Người là dành cho con cái Israel, và dùng hình ảnh này: “Không nên lấy bánh dành cho con cái mà ném cho lũ chó con.” Và người phụ nữ, một người can đảm, trả lời: “Thưa Ngài, đúng thế, nhưng mà lũ chó con cũng được ăn những mảnh vụn trên bàn chủ rơi xuống.” Sau đó, “Chúa Giê-su nói với bà: ‘Này bà, lòng tin của bà mạnh thật! Bà muốn thế nào, sẽ được như vậy.’ Và từ lúc đó, con gái bà được lành” (c. 26-28). Câu chuyện thật đẹp đã xảy ra với Chúa Giêsu.
Chúng ta thấy Chúa Giêsu thay đổi thái độ, và chính sức mạnh đức tin của người phụ nữ ấy đã làm cho Người thay đổi. Do đó, chúng ta hãy dừng lại đôi chút về hai khía cạnh này: sự thay đổi của Chúa Giê-su và đức tin của người phụ nữ.
Sự thay đổi của Chúa Giê-su. Người đang rao giảng cho dân tộc được chọn; rồi Chúa Thánh Thần thúc đẩy Giáo hội đến tận cùng thế giới. Nhưng ở đây, chúng ta có thể nói, đã xảy ra một điều báo trước, nơi câu chuyện về người phụ nữ Canaan, tính phổ quát nơi công trình của Thiên Chúa đã được thể hiện. Sự sẵn sàng này của Chúa Giêsu thật thú vị: Với lời cầu nguyện của người phụ nữ, Người làm trước những kế hoạch; trước một tình huống cụ thể, Người trở nên dễ dàng và trắc ẩn hơn. Thiên Chúa là như thế này: Người là tình yêu, và ai yêu thì không cứng nhắc trong lập trường của mình, nhưng để mình dịch chuyển và xúc động; Người biết thay đổi kế hoạch của mình. Tình yêu thì sáng tạo, và chúng ta, những Kitô hữu, nếu muốn noi gương Chúa Kitô, thì chúng ta cũng được mời gọi sẵn sàng để thay đổi. Thật tốt biết bao trong các tương quan của chúng ta, cũng như trong đời sống đức tin, chúng ta trở nên nhu mì, thực sự lắng nghe, động lòng trong sự thương xót và vì lợi ích của người khác, giống như Chúa Giêsu đã làm với người phụ nữ Canaan. Sự nhu mì để thay đổi. Trái tim nhu mì để thay đổi.
Kế đến, chúng ta nhìn vào đức tin của người phụ nữ, người được Chúa khen là đức tin của bà “mạnh thật” (c. 28). Đối với các môn đệ, chỉ có sự kiên trì lì lợm của bà là mạnh, trong khi Chúa Giêsu ca ngợi người phụ nữ, Người nhìn thấy đức tin mạnh. Chúng ta có thể nghĩ, người phụ nữ dân ngoại này có lẽ biết rất ít, hoặc chẳng biết gì, về lề luật và giới răn tôn giáo của Israel. Vậy đức tin của bà hệ tại ở điều gì? Đức tin đó không nặng về các khái niệm, nhưng về các hành động: người phụ nữ Canaan tiến đến, phủ phục, nài xin, luôn giữ cuộc đối thoại gần gũi với Chúa Giêsu, vượt qua mọi trở ngại để nói chuyện với Người. Đây là tính cụ thể của đức tin, không phải một cái nhãn tôn giáo – đức tin không phải là cái nhãn tôn giáo -, nhưng là một mối tương quan cá nhân với Chúa. Bao nhiêu lần người ta rơi vào cám dỗ lẫn lộn đức tin với một cái nhãn? Đức tin của người phụ nữ không được tạo nên từ chuẩn tắc thần học, mà là sự kiên trì: hãy gõ cửa, gõ và cứ gõ; không bằng lời nói, mà bằng cầu nguyện. Và Chúa không chối từ khi được cầu nguyện. Vì thế Người nói: “Hãy xin thì sẽ được, hãy tìm thì sẽ thấy, hãy gõ cửa thì sẽ mở cho” (Mt 7:7).
Anh chị em thân mến, dưới ánh sáng của câu chuyện này, chúng ta có thể tự hỏi một số câu hỏi. Bắt đầu từ sự thay đổi của Chúa Giêsu, ví dụ: tôi có khả năng thay đổi quan điểm của mình không? Tôi có thể cảm thông và động lòng hay tôi vẫn cứng nhắc trong lập trường của mình? Trong trái tim của tôi, có điều gì cứng nhắc không? Đó không phải là sự vững vàng: cứng nhắc thì xấu, vững vàng là tốt. Và từ đức tin của người phụ nữ: đức tin của tôi thế nào? Nó chỉ dừng lại ở những khái niệm và lời nói, hay nó thực sự được sống bằng cầu nguyện và hành động? Tôi có biết cách đối thoại với Chúa, nài nỉ Người hay tôi bằng lòng với việc đọc thuộc lòng một công thức đẹp đẽ nào đó? Xin Đức Mẹ giúp chúng ta sẵn sàng với những điều tốt đẹp và cụ thể trong đức tin.
Vatican News