LỜI CHÚA THỨ NĂM TUẦN XXXIV THƯỜNG NIÊN

CÁC THÁNH TỬ ĐẠO VIỆT NAM. Lễ trọng

Ngày Lễ Tạ Ơn (USA). Thanksgiving Day

Ngày 24/11: Lễ Các thánh Tử đạo Việt Nam | Tổng Giáo Phận Hà Nội

SNG LI CHÚA

GOSPEL : Lk 9:23-26

Then he said to all, 
“If anyone wishes to come after me, 
he must deny himself and take up his cross daily and follow me.  
For whoever wishes to save his life will lose it, 
but whoever loses his life for my sake will save it. 
What profit is there for one to gain the whole world yet lose or forfeit himself? 
Whoever is ashamed of me and of my words, 
the Son of Man will be ashamed of when he comes in his glory 
and in the glory of the Father and of the holy angels.

LỄ và CÁC BÀI ĐỌC

Ca nhập lễ : Tv 125,5

Ai nghẹn ngào ra đi gieo giống,

mùa gặt mai sau khấp khởi mừng.

Bài đọc 1 : 2 Mcb 7,1.20-23.27b-29 

Bà mẹ là người đáng khâm phục, vì bà can đảm chịu đựng nhờ niềm trông cậy bà đặt nơi Đức Chúa.

Bài trích sách Ma-ca-bê quyển thứ hai.

1 Hồi ấy, có bảy anh em bị bắt cùng với bà mẹ. Vua An-ti-ô-khô cho lấy roi và gân bò mà đánh họ, để bắt họ ăn thịt heo là thức ăn luật Mô-sê cấm.

20 Bà mẹ là người rất mực xứng đáng cho ta khâm phục và kính cẩn ghi nhớ. Bà thấy bảy người con trai phải chết nội trong có một ngày, thế mà bà vẫn can đảm chịu đựng nhờ niềm trông cậy bà đặt nơi Đức Chúa. 21 Bà dùng tiếng mẹ đẻ mà khuyến khích từng người một, lòng bà đầy tâm tình cao thượng ; lời lẽ của bà tuy là của một người phụ nữ, nhưng lại sôi sục một chí khí nam nhi ; bà nói với các con : 22 “Mẹ không rõ các con đã thành hình trong lòng mẹ thế nào. Không phải mẹ ban cho các con thần khí và sự sống. Cũng không phải mẹ sắp đặt các phần cơ thể cho mỗi người trong các con. 23 Chính Đấng Tạo Hoá càn khôn đã nắn đúc nên loài người, và đã sáng tạo nguồn gốc muôn loài. Chính Người do lòng thương xót, cũng sẽ trả lại cho các con thần khí và sự sống, bởi vì bây giờ các con trọng Luật Lệ của Người hơn bản thân mình.”

27b Bà nói với người con út : “Con ơi, con hãy thương mẹ : chín tháng cưu mang, ba năm bú mớm, mẹ đã nuôi nấng dạy dỗ con đến ngần này tuổi đầu. 28 Mẹ xin con hãy nhìn xem trời đất và muôn loài trong đó, mà nhận biết rằng Thiên Chúa đã làm nên tất cả từ hư vô, và loài người cũng được tạo thành như vậy. 29 Con đừng sợ tên đao phủ này ; nhưng hãy tỏ ra xứng đáng với các anh con, mà chấp nhận cái chết, để đến ngày Chúa thương xót, Người sẽ trả con và các anh con cho mẹ.”

Đáp ca : Tv 125,1-2ab.2cd-3.4-5.6 (Đ. c.5)

Đ. Ai nghẹn ngào ra đi gieo giống, mùa gặt mai sau khấp khởi mừng.

1Khi Chúa dẫn tù nhân Xi-on trở về,
ta tưởng mình như giữa giấc mơ.
2abVang vang ngoài miệng câu cười nói,
rộn rã trên môi khúc nhạc mừng.

Đ. Ai nghẹn ngào ra đi gieo giống, mùa gặt mai sau khấp khởi mừng.

2cdBấy giờ trong dân ngoại, người ta bàn tán :
“Việc Chúa làm cho họ, vĩ đại thay !”
3Việc Chúa làm cho ta, ôi vĩ đại !
Ta thấy mình chan chứa một niềm vui.

Đ. Ai nghẹn ngào ra đi gieo giống, mùa gặt mai sau khấp khởi mừng.

4Lạy Chúa, xin dẫn tù nhân chúng con về,
như mưa dẫn nước về suối cạn miền Nam.
5Ai nghẹn ngào ra đi gieo giống,
mùa gặt mai sau khấp khởi mừng.

Đ. Ai nghẹn ngào ra đi gieo giống, mùa gặt mai sau khấp khởi mừng.

6Họ ra đi, đi mà nức nở,
mang hạt giống vãi gieo ;
lúc trở về, về reo hớn hở,
vai nặng gánh lúa vàng.

Đ. Ai nghẹn ngào ra đi gieo giống, mùa gặt mai sau khấp khởi mừng.

Bài đọc 2 : Rm 8,31b-39 

Dù sự chết hay sự sống cũng không tách được chúng ta ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa.

Bài trích thư của thánh Phao-lô tông đồ gửi tín hữu Rô-ma.

31b Thưa anh em, có Thiên Chúa bênh đỡ chúng ta, ai còn chống lại được chúng ta ? 32 Đến như chính Con Một, Thiên Chúa cũng chẳng tiếc, nhưng đã trao nộp vì hết thảy chúng ta. Một khi đã ban Người Con đó, lẽ nào Thiên Chúa lại chẳng rộng ban tất cả cho chúng ta ? 33 Ai sẽ buộc tội những người Thiên Chúa đã chọn ? Chẳng lẽ Thiên Chúa, Đấng làm cho nên công chính ? 34 Ai sẽ kết án họ ? Chẳng lẽ Đức Giê-su Ki-tô, Đấng đã chết, hơn nữa, đã sống lại, và đang ngự bên hữu Thiên Chúa mà chuyển cầu cho chúng ta ?

35 Ai có thể tách chúng ta ra khỏi tình yêu của Đức Ki-tô ? Phải chăng là gian truân, khốn khổ, đói rách, hiểm nguy, bắt bớ, gươm giáo ? 36 Như có lời chép : Chính vì Ngài mà mỗi ngày chúng con bị giết, bị coi như bầy cừu để sát sinh.

37 Nhưng trong mọi thử thách ấy, chúng ta toàn thắng nhờ Đấng đã yêu mến chúng ta.

38 Đúng thế, tôi tin chắc rằng : cho dầu là sự chết hay sự sống, thiên thần hay ma vương quỷ lực, hiện tại hay tương lai, hoặc bất cứ sức mạnh nào, 39 trời cao hay vực thẳm, hay bất cứ một loài thọ tạo nào khác, không có gì tách được chúng ta ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa thể hiện nơi Đức Ki-tô Giê-su, Chúa chúng ta.

Tung hô Tin Mừng : Mt 5,10

Ha-lê-lui-a. Ha-lê-lui-a.

Phúc thay ai bị bách hại vì sống công chính,

vì Nước Trời là của họ. Ha-lê-lui-a.

Tin Mừng : Lc 9,23-26 

Ai liều mất mạng sống mình vì tôi, thì sẽ cứu được mạng sống ấy.

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.

23 Khi ấy, Đức Giê-su nói với mọi người rằng : “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo. 24 Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất ; còn ai liều mất mạng sống mình vì tôi, thì sẽ cứu được mạng sống ấy. 25 Vì người nào được cả thế giới mà phải đánh mất chính mình hay là thiệt thân, thì nào có lợi gì ? 26 Ai xấu hổ vì tôi và những lời của tôi, thì Con Người cũng sẽ xấu hổ vì kẻ ấy, khi Người ngự đến trong vinh quang của mình, của Chúa Cha và các thánh thiên thần.”

Hoặc : Ga 17,11b-19 

Thế gian đã ghét họ.

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an.

11b Khi ấy, Đức Giê-su ngước mắt lên trời và cầu nguyện rằng : “Lạy Cha chí thánh, xin gìn giữ các môn đệ trong danh Cha mà Cha đã ban cho con, để họ nên một như chúng ta. 12 Khi còn ở với họ, con đã gìn giữ họ trong danh Cha mà Cha đã ban cho con. Con đã canh giữ, và không một ai trong họ phải hư mất, trừ đứa con hư hỏng, để ứng nghiệm lời Kinh Thánh. 13 Bây giờ, con đến cùng Cha, và con nói những điều này lúc còn ở thế gian, để họ được hưởng trọn vẹn niềm vui của con. 14 Con đã truyền lại cho họ lời của Cha, và thế gian đã ghét họ, vì họ không thuộc về thế gian, cũng như con đây không thuộc về thế gian. 15 Con không xin Cha cất họ khỏi thế gian, nhưng xin Cha gìn giữ họ khỏi ác thần. 16 Họ không thuộc về thế gian cũng như con đây không thuộc về thế gian. 17 Xin Cha lấy sự thật mà thánh hiến họ. Lời Cha là sự thật. 18 Như Cha đã sai con đến thế gian, thì con cũng sai họ đến thế gian. 19 Vì họ, con xin thánh hiến chính mình con, để nhờ sự thật, họ cũng được thánh hiến.”

Ca hiệp lễ : x. Rm 8,38-39

Dầu là sự sống hay sự chết.

Hoặc bất cứ một thọ sinh nào :

Không có gì tách được chúng ta

ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa.

SUY NIỆM

SỐNG THẬT SỰ

Thánh Phaolô Nguyễn Văn Mỹ thưa với quan tổng đốc rằng: “Tôi đã suy xét kỹ, và tin nhận đạo Thiên Chúa là đạo thật, nên tôi không chối bỏ bao giờ.” 

Với lòng khao khát tìm kiếm chân lý, các thánh tử đạo đã gặp được Chân Lý Tối Thượng là Đức Giêsu. Vì Người đã nói: “Thầy là đường, là sự thật và là sự sống”. Thế nên, các ngài đã hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ sự thật này. Chính khi đó, sự thật đã thánh hiến các ngài và làm cho các ngài sống thật sự. Bởi lẽ, sống thật sự là sống vì sự thật. Và “sự thật sẽ giải thoát” chúng ta. 

Các thánh tử đạo đã hoàn tất trong cuộc chạy đua để rồi giờ đây, các ngài được đội vòng hoa dành cho người chiến thắng là chung hưởng vinh phúc với Đức Kitô trong Nước Trời. 

(Chấm nối chấm – Học Viện Đaminh)

LỜI NGUYỆN TRONG NGÀY

Lạy Chúa, chúng con xin tạ ơn Chúa đã cho hạt giống đức tin trổ sinh và sinh hoa trái trên đất Việt. Xin cho chúng con là hậu duệ của các anh hùng tử đạo cũng biết can đảm sống sự thật như các ngài. Amen.

TU ĐỨC SỐNG ĐẠO

ĐỨC THÁNH CHA PHANXICÔ DÂNG LỄ CHÚA KITÔ VUA VŨ TRỤ

Để mừng sinh nhật thứ 90 của người chị em họ, chiều thứ Bảy 19/11, Đức Thánh Cha đã đến thành phố Asti, bắc Ý, quê hương của ngài và thăm người chị. Sáng hôm sau, Chúa Nhật 20/11, Đức Thánh Cha dâng Thánh Lễ Chúa Kitô Vua Vũ Trụ với cộng đoàn dân Chúa tại nhà thờ chính toà Asti.

Sáng hôm sau, Chúa Nhật 20/11, thành phố Asti đã chính thức trao quyền công dân danh dự cho Đức Thánh Cha. Lý do chính thức của việc trao quyền công dân Asti cho Đức Thánh Cha là vì sự dấn thân mạnh mẽ tuyệt vời của ngài vì hoà bình thế giới, cổ võ tình liên đới và huynh đệ, chống lại mọi hình thức phân biệt đối xử, những giá trị được nêu trong Quy chế của Thành phố Asti, và cũng vì mối liên hệ chặt chẽ của ngài với khu vực Asti.

Kết thúc buổi lễ trao quyền công dân danh dự, Đức Thánh Cha đến nhà thờ chính toà Asti để dâng Thánh Lễ Chúa Kitô Vua Vũ Trụ với cộng đoàn dân chúa của giáo phận.

Bài giảng Thánh Lễ

Trong thánh lễ, Đức Thánh Cha cũng trao thừa tác vụ giúp lễ cho thầy Stefano. Vì thế, vào đầu bài giảng, Đức Thánh Cha mời gọi mọi người cầu nguyện cho thầy trong ơn gọi trở thành linh mục trong tương lai.

Nói vùng đất Asti quê hương của ngài, Đức Thánh Cha nói: “Từ những vùng đất này, cha tôi đã rời đi để di cư đến Argentina” và giờ đây “tôi đến vùng đất này để tìm lại hương vị cội nguồn.”

Với từ cội nguồn, Đức Thánh Cha nói về ý nghĩa của Lễ Chúa Kitô Vua: “Nhưng hôm nay, một lần nữa, Tin Mừng đưa chúng ta trở lại những cội nguồn của đức tin. Chúng được tìm thấy trên mảnh đất khô cằn của đồi Canvê, nơi hạt giống của Chúa Giêsu, qua cái chết, đã làm nẩy mầm niềm hy vọng: được gieo vào lòng đất, nó đã mở đường cho chúng ta đến Thiên Đàng; với cái chết của mình, Người đã ban cho chúng ta sự sống vĩnh cửu; qua cây thánh giá, Người đã mang lại cho chúng ta hoa trái ơn cứu độ. Vì vậy, chúng ta hãy nhìn vào Người, nhìn vào Thánh giá.”

Vua theo kiểu Chúa Giêsu

Trên thánh giá chỉ có một câu: “Đây là Vua dân Do Thái” (Lc 23,38). Đây là tước hiệu: Vua. Tuy nhiên, khi quan sát Chúa Giêsu, ý niệm về vua của chúng ta bị đảo lộn. Chúng ta hãy thử tưởng tượng cách trực quan về một vị vua: chúng ta sẽ nghĩ về một người mạnh mẽ ngồi trên ngai vàng với những huy hiệu quý giá, trên tay là vương trượng và những chiếc nhẫn lấp lánh giữa các ngón tay, đồng thời thốt ra những lời long trọng với thần dân của mình. Nói cách chung, đây là hình ảnh mà chúng ta có trong đầu. Nhìn vào Chúa Giêsu, chúng ta thấy điều hoàn toàn ngược lại. Người không ngồi trên ngai vàng thoải mái, mà bị treo trên giá khổ hình; vị Thiên Chúa “hạ bệ kẻ quyền thế” (Lc 1,52) hành động như một tôi tớ bị treo lên thập giá bởi những người quyền thế; được trang điểm chỉ bằng đinh và gai, bị tước bỏ tất cả nhưng lại giàu về tình yêu. Từ ngai thập giá, Người không còn giảng dạy đám đông bằng lời, Người không còn giơ tay để dạy dỗ. Người làm nhiều hơn thế: Người không chỉ tay vào bất cứ ai, nhưng mở rộng vòng tay với mọi người. Đây là cách Vua của chúng ta thể hiện: với vòng tay rộng mở.

Chỉ khi bước vào vòng tay của Người, chúng ta mới hiểu: chúng ta hiểu rằng Thiên Chúa đã đi đến tận đó, đến tận nghịch lý của thập giá, để ôm lấy mọi thứ của chúng ta, ngay cả những gì xa lạ với Người nhất: cái chết của chúng ta, nỗi đau của chúng ta, sự nghèo khó của chúng ta, sự mong manh của chúng ta. Người trở thành tôi tớ để mỗi người chúng ta cảm thấy mình như một người con; Người để cho mình bị xúc phạm và nhạo báng, để trong mọi sự sỉ nhục, không ai trong chúng ta còn cô độc nữa; Người để mình bị tước đoạt, để không ai cảm thấy bị tước đoạt phẩm giá của họ; Người đã lên thánh giá, để trên mọi thập giá của lịch sử đều có sự hiện diện của Thiên Chúa. Đây là Vua của chúng ta, Vua của vũ trụ vì Người đã vượt qua những biên giới xa xôi nhất của nhân loại, Người đã đi vào hố đen của hận thù và ruồng bỏ để soi sáng mọi cuộc đời và ôm lấy mọi thực tại. Anh chị em thân mến, đây là vị Vua mà chúng ta tôn vinh! Và câu hỏi đặt ra cho chính chúng ta là: Vị Vua của vũ trụ này có phải là vị Vua của sự sống tôi không? Làm sao tôi có thể tôn vinh Người là Chúa của mọi sự nếu Người không trở thành Chúa của đời tôi?

Chúa luôn mở rộng vòng tay

Do đó, chúng ta hãy hướng nhìn về Chúa Giêsu Chịu Đóng Đinh. Hãy xem, Người không chỉ quan sát cuộc sống của bạn trong chốc lát, Người không liếc nhìn bạn như chúng ta vẫn thường làm với Người, nhưng Người ở đó, với vòng tay rộng mở, để nói trong im lặng với bạn rằng không có điều gì về bạn lại xa lạ với Người, rằng Người muốn ôm bạn, nâng bạn dậy và cứu bạn từ chính hiện tại của bạn, với lịch sử, những đau khổ, tội lỗi của bạn. Người ban cho bạn khả năng chế ngự cuộc sống, nếu bạn quy phục trước tình yêu nhu mì của Người vốn đề nghị chứ không áp đặt, trước tình yêu của Người vốn luôn tha thứ, luôn nâng bạn dậy, luôn trả lại phẩm giá đế vương của bạn. Đúng vậy, ơn cứu độ đến từ việc để cho mình được Người yêu thương, bởi vì chỉ bằng cách này, chúng ta mới được giải thoát khỏi ách nô lệ của cái tôi, khỏi nỗi sợ hãi cô đơn, khỏi suy nghĩ rằng tôi không thể làm được. Anh chị em thân mến, chúng ta hãy năng đặt mình trước Thánh Giá, và để cho mình được yêu thương, bởi vì những vòng tay rộng mở đó cũng mở cửa thiên đàng cho chúng ta, như cho “người trộm lành”. Chúng ta hãy nghe câu nói đó với chúng ta, câu duy nhất mà hôm nay Chúa Giêsu nói từ trên thập giá: “Anh sẽ được ở với tôi trên trên thiên đàng” (Lc 23,43). Đây là điều Chúa muốn nói với chúng ta mỗi khi chúng ta để cho Người nhìn. Và chúng ta hiểu rằng chúng ta không có một vị thần vô danh ở trên trời, quyền năng và xa cách, nhưng là một vị Thiên Chúa gần gũi, dịu dàng và đầy lòng trắc ẩn, nơi đó Người luôn dang rộng vòng tay để an ủi và triều mến. Đây là vị Vua của chúng ta!

Là khán giả hay người nhập cuộc

Anh chị em thân mến, sau khi đã nhìn xem người, chúng ta có thể làm gì? Tin Mừng hôm nay trình bày cho chúng ta hai con đường. Trước mặt Chúa Giêsu, có những người đóng vai khán giả và những người nhập cuộc. Các khán giả thì nhiều, chiếm đa số. Thật vậy – bản văn nói – “dân chúng đứng nhìn” (c. 35). Họ không phải là người xấu, nhiều người là tín hữu, nhưng khi nhìn thấy Thánh giá, họ vẫn là khán giả: họ không tiến một bước đến gần về phía Chúa Giêsu, nhưng nhìn Người từ xa, tò mò và thờ ơ, không thực sự quan tâm và cũng chẳng buồn hỏi tôi phải làm gì. Họ đưa ra những bình luận, họ bày tỏ những phán xét và ý kiến, một số người phàn nàn, nhưng tất cả mọi người đều khoanh tay đứng nhìn. Nhưng ngay cả đứng gần thập giá cũng có những khán giả: những người lãnh đạo dân chúng, những người muốn chứng kiến ​​cảnh tượng đẫm máu về kết cục chẳng vinh quang của Chúa Kitô; những người lính, những người hy vọng rằng cuộc hành quyết sẽ sớm kết thúc; một trong những kẻ bị hành quyết cũng trút giận lên Chúa Giê-su. Họ nhạo cười, lăng mạ, xối xả.

Và tất cả những khán giả này chia sẻ một điệp khúc mà bản văn lặp lại ba lần: “Nếu ông là vua thì hãy tự cứu lấy mình đi!” (xem câu 35.37.39) Hãy tự cứu mình, hoàn toàn ngược lại với những gì Chúa Giê-su đang làm, là Đấng không nghĩ đến mình, mà là cứu họ. Ngược lại, tự cứu mình thì dễ lây lan: từ các nhà lãnh đạo, binh lính đến người dân, làn sóng của sự dữ lan đến hầu hết mọi người. Những người đó nói về Chúa Giêsu nhưng không hòa hợp chút nào với Chúa Giêsu. Làn sóng sự dữ luôn lan tràn thế này: nó bắt đầu bằng cách đứng đàng xa, bằng cách nhìn mà không làm gì, bằng cách không quan tâm, chỉ nghĩ đến những gì mình thích và quen thuộc, rồi quay đi hướng khác. Đó cũng là một mối nguy cho đức tin của chúng ta, đức tin sẽ tàn lụi nếu nó chỉ là một mớ lý thuyết và không trở thành một điều thực hành, nếu không có sự can dự, nếu chúng ta không tự hiến mình, nếu chúng ta không đặt mình vào cuộc. Sau đó, chúng ta trở thành những Kitô hữu kiểu nước hoa hồng, những người nói rằng tôi tin Chúa và muốn hòa bình, nhưng lại không cầu nguyện và không quan tâm đến người khác.

Như anh trộm lành

Có làn sóng sự dữ đã xảy ra ở đồi Canvê, nhưng cũng có một sóng tốt lành. Trong số nhiều khán giả, một người đã nhập cuộc, “người trộm lành”. Trong khi những người khác cười nhạo Chúa, anh nói với Người và gọi tên Người: “Giê-su”; trong khi nhiều người trút giận vào Người, anh lại thú nhận lỗi lầm của mình với Chúa; nhiều người nói “hãy tự cứu lấy mình đi”, anh lại cầu nguyện: “Lạy ông Giêsu, xin nhớ đến tôi” (c. 42). Như vậy, một tên tội phạm trở thành vị thánh đầu tiên: anh đến gần Chúa Giêsu trong giây lát và Chúa cho anh ở bên Người mãi mãi. Giờ đây, Tin Mừng kể về người trộm lành cho chúng ta, để mời gọi chúng ta chiến thắng sự dữ bằng cách thôi làm những khán giả. Bắt đầu từ đâu? Từ sự tin tưởng, từ việc gọi Thiên Chúa bằng tên, làm như người trộm lành, người đến cuối đời đã tìm thấy sự tin tưởng can đảm của trẻ thơ, những người tin tưởng, cầu xin và nài nỉ. Và với sự tin tưởng, anh thú nhận lỗi lầm của mình, anh khóc nhưng không phải về bản thân mình, mà trước mặt Chúa. Còn chúng ta, chúng ta có niềm tín thác này không, chúng ta mang đến với Chúa Giêsu những gì chúng ta có bên trong hay chúng ta ngụy trang trước mặt Chúa, có lẽ bằng một chút thánh thiêng và trầm hương? Những người thực hành sự tin tưởng học biết chuyển cầu, học cách mang đến với Chúa những gì họ thấy, những đau khổ của thế giới, những người họ gặp, để nói với Người, như anh trộm lành: “Lạy Chúa, xin nhớ”. Chúng ta sống trong thế giới này không phải chỉ tự cứu lấy mình, nhưng để mang anh chị em đến vòng tay của vị Vua. Nhưng khi chúng ta cầu nguyện, chúng ta cho chuyển cầu không?

Tuỳ vào chọn lựa của chúng ta

Anh chị em thân mến, hôm nay vị Vua của chúng ta từ trên thập giá nhìn chúng ta với vòng tay rộng mở. Tùy thuộc chúng ta chọn trở thành những khán giả hay những người nhập cuộc. Chúng ta thấy những cuộc khủng hoảng ngày nay, sự suy giảm niềm tin, sự thiếu tham gia… Chúng ta phải làm gì? Chúng ta có tự giới hạn mình trong việc đưa ra những lý thuyết, chỉ trích, hay chúng ta xắn tay áo lên, đảm nhận lấy cuộc sống? Chúng ta có đi từ chữ “nếu” của biện hộ đến chữ “xin vâng” của cầu nguyện và phục vụ không? Tất cả chúng ta đều nghĩ rằng mình biết điều gì không ổn trong xã hội, trên thế giới, ngay cả trong Giáo hội, nhưng rồi chúng ta có làm gì không? Chúng ta có để tay mình bị làm bẩn như Chúa chúng ta bị đóng đinh vào cây gỗ hay chúng ta đứng để tay vào túi và quan sát? Hôm nay, trong khi Chúa Giêsu, chịu lột trần trên thập giá, vén bỏ mọi bức màn che phủ Thiên Chúa và phá hủy mọi hình ảnh sai lầm về vương quyền của Người, chúng ta hãy nhìn lên Người và nhờ đó tìm thấy can đảm nhìn về chính mình, để bước đi trên con đường tin tưởng và chuyển cầu, để cho mình trở thành người phục vụ, để được hiển trị với Người.

Văn Yên, SJ – Vatican News